Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Dẹp suy nghĩ sang một bên và hành động.


Ảnh minh họa

Bình thường trước khi đưa ra một bài viết, tôi thường chăm chút cho bài viết của mình rất kỹ lưỡng, tại sao vậy, bởi mỗi một bài viết tôi coi như một đứa con tình thần,là những gì chắt lọc nhất trong tư tưởng của tôi. Nhưng với bài viết này tôi không chăm chút nhiều cho nó bởi tất cả những bài viết trước đây của tôi, tất cả chỉ là giả tạo, một lớp gỗ mục được sơn một nước sơn tuyết đẹp, cho người đời trông vào và khen hay, bởi thực sự tôi khô khan và tôi khẳng định mình khô khan như chính bài viết này vậy.

Thưa các bạn, ngày hôm nay tôi tình cờ được chứng kiến một sự việc đau lòng, một sự việc đáng lẽ ra không đáng có, nhưng nó vẫn xảy ra như một điểu tất yếu của cuộc sống, bởi dù sao đó cũng là số mệnh đã an bài. Ngày hôm nay, Tôi đã thấy một bà mẹ nghèo, ngồi bên xác đứa con gái nhỏ của mình khóc lóc dang tay xin mọi người một chút lòng chắc ẩn. Như để vơi đi phần nào nỗi đau mất con của chị, mọi người người biếu chị chục ngàn, người một trăm để chị lo hậu sự cho cháu bé.

Nếu ai đã từng mất đi người thân yêu, bạn sẽ hiểu thế nỗi đau này đau đến nhường nào. Mất hết lý trí, cầm số tiền mọi người biếu chị, chị gào thét, kêu khóc với một hy vọng mong manh đứa con sẽ quay trở về với chị, sẽ lại cùng cả gia đình chị đón cái tết nguyên đán. Tôi như lặng người đi khi chị khóc "Con ơi tỉnh lại đi con, mọi người mừng tuổi cho con này, tỉnh lại đi con..."

Tôi đâu có giàu có gì cho cam, trong người còn hơn trăm ngàn mua quà cho gia đình, nhưng tôi đành ngậm cười và tự nhủ với bản thân, "còn hơn ba chục cây số nữa, đâu phải là quá xa đâu, ta có thể đạp xe được. Nhiều người cần số tiền này hơn mình." Lòng thương thúc đẩy tôi phải làm một việc nhân nghĩa, và tôi đã đưa tất số tiền tôi có cho chị...

Thư các bạn, chúng ta đang kiếm tìm cho mình tư duy của những ông chủ, thú thực, tôi thích làm ông chủ, và có ước mơ lơn lao, và tất nhiên nhiều bạn cũng như tôi thôi. Tôi chẳng biết thế nào là tư duy triệu phú, thế nào là tư duy thịnh vượng bởi thực tế đầu óc tôi trống rỗng, trong đầu tôi không bao giờ hình thành cho mình một biểu đồ giá vàng trong suốt một tháng, cũng không định hình mình phải làm những gì để trở nên giàu có, với quan trọng là tôi sẽ giàu có, bởi một thực tế chứng minh, đường chỉ tay của bé gái xấu số quá ngắn ngủi, còn đường chỉ tay của tôi quá đẹp.

Tôi rất thích một câu nói của một vỹ nhân nổi tiếng, "Hãy cứ đi, có thể bạn sẽ đến đích". Tại sao là có thể mà không phải là chắc chắn, tại sao không phải đi đúng đường, mà đơn giản ở đây chỉ là đi. Bởi một thực tế đơn giản. Hà Nội có nhiều con đường, dù lớn dù nhỏ, có thể bạn sẽ đi đến nơi mình cần đến, nhưng cũng có thể bạn sẽ phải lạc lối trong một mê cung của những những rắc dối, và đầy những bụi gai. Giờ đây tôi thực sự nghiệm ra một điều, không một diễn giả nào có thể giúp bạn làm giàu, cũng không phải bạn biến bạn thành người giàu, mọi thứ dù chỉ một xu trong túi của bạn, một đồng tiền dường như rất nhỏ hiện nay là 200 đồng cũng có thể biến bạn thành tỷ phú, và có những thứ bạn không ngờ tới sẽ tức đi của bạn những gì bạn yêu quý nhất.

Thôi kiếm tìm cho mình một con đường đi, và cứ đi, tôi sẽ đi đến đích. Còn cái đích dành cho tôi có thể là tột đỉnh vinh quang nhưng cũng có thể là lưỡi hái tử thần đang đón chờ kẻ cô độc. Sang năm mới 2011 tôi tin tưởng vào một điều, tôi sẽ cứ đi, không cần kim chỉ nam, không cần bản đồ, tôi chỉ cần một bàn chân rắn chắc, một đôi tay kiên cường và một con tim của người lữ hành chân chính.

“Đoàn lữ hành của tôi sẽ lại tiếp bước trên đường, và giấc mơ của tôi sẽ không còn giới hạn. Ít ra là cho đến khi những viên đạn định đoạt cuộc đời tôi…khi bụi đường đã lắng xuống, tôi sẽ lại trông chờ anh, người Gypsy thôi sống đời phiêu lãng”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét