Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Làm giàu cần thiết hay không

 Tôi không phải là người nghèo. Điều này không có nghĩa là tôi có nhiều tiền. Nhưng tôi cũng chẳng phải người giàu, điều đó không có nghĩa tôi lắm tiền. Quan trọng hơn đó là cuộc sống ổn thỏa cứ thế đến với tôi. Tôi không phải một doanh nhân, một giáo sư hay một người có địa vị trong xã hội, khi đánh đổi một thứ mình có trong tay để lấy một thứ khác, tôi chẳng bao giờ phải phân vân chọn lựa. Đơn giản cái gì cần đến nó sẽ tự đến, còn điều gì cần đi nó sẽ tự đi.
 Chúng ta chưa bao giờ thử tưởng tượng xem một cuộc sống với thu nhập hàng tháng hơn triệu đồng với những dịch vụ cao cấp và những món hàng đắt tiền. Đơn giản bởi chúng ta nghĩ rằng một triệu là số tiền quá nhỏ. Nhưng chúng ta cũng chẳng bao giờ tưởng tượng rằng khi có trong tay một tỷ đô, chúng ta vẫn có thể lọc cọc xe đạp, ở nhà cấp bốn, mua những món hàng giảm giá và ăn những bữa cơm tại quán ăn bình dân. Đơn giản bởi một tỷ đô la đối với chúng ta là một con số quá to.
 Sẽ thật khó tưởng tượng ra một anh công nhân có một triệu nhưng tiêu mười triệu trong một đêm sẽ ra sao, và cũng thật khó tưởng tượng nổi một ông tỷ phú có cả bạc tỷ nhưng mỗi ngày chỉ dám tiêu một trăm ngàn.
 Ít tiền có phải bất hạnh hay không. Chưa chắc bất hạnh. Nhiều tiền có phải bất hạnh hay không. Có thể đó cũng chỉ là bất hạnh. Bạn sẽ không thể thỏa mãn với một triệu một tháng khi bạn muốn du lich nước ngoài, đi BMW, ở biệt thư cao cấp. Nhưng khi có cả bạc tỷ trong tay, quả thực đau đớn khi bạn không thể dùng một phần rất nhỏ trong số tiền bạn có để uống một ly trà chanh.
 Giàu chưa chắc đã hạnh phúc, nghèo chưa chắc đã khổ đau. Hạnh phúc hay đau khổ đều do con người tạo ra. Bạn nghĩ rằng mình bất hạnh hơn mọi người, bạn là kẻ bất hạnh. Khi bạn nghĩ rằng mình hạnh phúc hơn mọi người, con người bạn tràn đầy hạnh phúc. Dù tôi hay bạn bè bạn nhìn vào có thể có một cảm nhận khác. Nhưng tôi nhận xét về bạn không quan trọng bằng sự nhận xét của bạn về chính bản thân mình.
 Thời gian trước đây tôi hay tham gia thể thao mạo hiểm, và đặc biết thích neo núi. Cùng một quả núi thôi, khi bạn leo bằng những con đường mòn đã được bê tông hóa, cảm nhận của bạn sẽ khác xa nếu bạn leo núi bằng những vật dụng như đinh móc; dây cáp bảo vệ, súng phóng dây, giầy gắn đinh. Cùng một mục đích kiếm một triệu đô đầu tiên trong đời, tôi và bạn sẽ đi bằng nhiều con đường khác nhau. Có thể người tập đầu tư,người tiết kiệm, người thích cờ bạc, có người đi lừa đảo, cũng có người làm việc phi pháp; nhưng cũng có người chẳng làm gì cả và chờ đời một món tiền nào đó tự đến với mình.
 Khi tôi leo núi, dây cáp có thể bị đứt và cuộc chơi chấm dứt tại đây. Khi bạn leo bằng đường bộ, bạn cũng có thể bị sái chân và phải bỏ lại cái đích trước mặt mình. Và rồi. Khi tôi và bạn có trong tay một triệu đô cảm giác của mỗi người thực sự khác nhau.
 Với vận động viên leo núi, lên tới đỉnh núi là cả một niềm kiêu hãnh, sự tự hào của bản thân khi vượt qua cả một quảng đường gian nan, với lưỡi hái của tử thần kề bên. Với người leo bộ bằng những con đường trải bê tông, khi lên tới đỉnh cảm giác của họ cũng chỉ là những cảm xúc tuyệt diệu khi vượt qua một đoạn đường xa xăm bằng đôi chân của chính mình.
 Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome. Khi tới được một cái đích mà mình mong muốn, ai cũng hạnh phúc cả thôi, không tính chuyện ít nhiều. Dù bạn đi bằng con đường nào. Đến được cái đích hay không, không quan trọng bằng việc bạn đến đó như thế nào và trở về ra sao. Cứ đi thôi, cái gì phải đến tự nó sẽ đến. Quan trọng là bạn muốn những cái đó đến với mình hay không.
 Hạnh phúc chỉ thực sự là hạnh phúc khi bạn thực sự cảm thấy hạnh phúc. Xin trích một đoạn nhỏ trong kinh thánh sách phúc âm Luca:
"Người gieo giống đi ra gieo hạt giống của mình. Trong khi người ấy gieo, thì có hạt rơi xuống vệ đường, người ta giẫm lên và chim trời ăn mất. Hạt khác rơi trên đá, và khi mọc lên, lại héo đi vì thiếu ẩm ướt. Có hạt rơi vào giữa bụi gai, gai cùng mọc lên, làm nó chết nghẹt. Có hạt lại rơi nhằm đất tốt, và khi mọc lên, nó sinh hoa kết qủa gấp trăm".
 Thưa anh em, cuộc sống chúng ta giống như người nông dân trong sách phúc âm vậy. Anh vãi cả trăm hạt giống ra đấy, có phải hạt nào nẩy mầm thành cây xanh rồi ra trái để anh em hưởng thụ hay không. Không phải lúc nào gieo một hạt giống sẽ được một cây trồng, hoặc giả dụ sanh được ra cây cũng chưa chắc đã được trái ngon. Nào sâu bọ, nào thời tiết, nào lý do nọ lý do kia. Cuối cùng chỉ một số hạt giống có khả năng đem lại kết quả mà thôi.
 Một ngày trong anh em xảy ra biết bao hành động tốt có, xấu có. Nhưng hành động nào đem lại cho anh em cây trái, và hành động nào mang lại cho anh em nào cơ man những khổ đau. Biết đâu chỉ một cái vươn vai khiến mọi người trở thành tỷ phú, và cả một kế hoạch lâu dài lại khiến mọi người rơi xuống vực sâu.
 Không bàn về luật nhân quả, không bàn về số mệnh, nhưng mọi người hãy hiểu cuộc sống này không hẳn như ý muốn của bản thân. Cũng giống như nỗi niềm của nông dân Việt Nam "Được mùa rớt giá, được giá mất mùa". Bạn gieo nhiều hạt mầm, nhưng bạn nào biết sau mười năm hạt mầm nào thành cây táo cây sung, hạt mầm nào là bụi gai cỏ dại.
 Tôi biết ngày mai mình sẽ làm gì, tuần sau mình sẽ làm gì, nhưng nào có biết hai mươi năm nữa kết quả thực tế của bản thân sẽ ra sao. Hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn. Cứ làm nếu mọi người thích. Còn kết quả, hãy mặc nó. Chẳng có gì chắc chắn bạn có thể kiểm soát được tất cả mọi vấn đề từ bên trong cho tới bên ngoài. Lo nghĩ gì nhiều cho sơm bạc tóc và nhiều nếp nhăn. Cứ sống thôi, cứ học thôi, và cứ làm thôi, cuộc đời ngắn tự gang tay.
 Peter Vũ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét